Tôi từng hạnh phúc khi có người chồng như anh. Mọi người xung quanh cũng bảo tôi may mắn khi có người chồng vừa trẻ đẹp, vừa giỏi giang kiếm tiền.
Thế mà, cuộc sống thường ngày với những bộn bề đủ thứ làm cho tôi cảm thấy hình ảnh của anh thật mờ nhạt. Xưa kia tôi thấy anh thật tuyệt vời bao nhiêu, thì giờ đây lại thấy bé nhỏ đến thế. Thói hư tật xấu cứ ngày càng lộ ra và có những đặc tính tôi thậm chí chỉ muốn “buồn nôn” mỗi khi gần.
Cuộc sống từ đó thấy ngột ngạt, buồn bã, chán nản. Trong một lần cãi vã lên đến đỉnh điểm, tôi uất ức và chỉ muốn tung hê tất cả. Trong lúc tìm cái hộ chiếu mà tôi định bỏ đi chơi đâu đó cho bõ ghét, thì vô tình chạm phải tập hình xưa cũ mà chúng tôi chụp trước khi cưới.
Mọi kỷ niệm ùa về. Hồi ấy tôi ngưỡng mộ anh biết bao và hạnh phúc thật nhiều bởi có anh. Tâm trí được bình thản hơn, tôi ngồi xuống nhìn nhận lại vấn đề một cách công bằng hơn.
Về cơ bản, anh ấy là người tốt nhưng tôi lại chỉ chăm chăm nhìn vào mặt xấu. Bây giờ, tôi sẽ học cách chế ngự cái con quỷ “nghiệt ngã” làm cho nó lu mờ và học cách phát triển mặt tốt của anh ấy.
Tôi học cách biết ơn cuộc sống, biết ơn anh ấy bằng cách viết ra giấy mỗi ngày, tìm ra từng việc nhỏ tốt đẹp của. Ví dụ, khi thức giấc, chồng bên cạnh, dẫu anh chẳng ôm ấp hay tỏ vẻ yêu quý gì tôi đâu nhưng trong lòng thấy bình yên. Như vậy là cảm thấy biết ơn rồi vì anh không đau ốm như chồng của ai đó đang ở trong bệnh viện.
Khi làm bữa sáng, nếu không có anh ăn cùng, hẳn là tôi chả muốn ăn, mà thế thì cơ thể tôi vốn dĩ thiếu chất sẽ lại càng tiều tụy. Thật tốt khi có anh nên tôi tự ép mình phải nấu và phải ăn. Khi đi làm, về trễ, không có người gọi điện hỏi han, chắc chắc với một người nhạy cảm như tôi thì có mà chạnh lòng biết mấy.
Rồi lúc đêm khuya trởi trở gió, cánh tay không thể vươn dài để kéo cửa sổ, lại gọi anh đóng giúp, dẫu anh có phàn nàn nhưng nếu không có họ, thì mưa hắt tứ tung, mai dọn chết mệt. Khi biết anh ấy có cô gái trẻ mê mệt làm cho tôi tức tưởi nhưng phần nào được an ủi bởi nếu người đàn ông của mình chẳng ra gì, chắc hẳn chả có ai theo, huống chi cô ta lại còn trẻ đẹp thì cám dỗ hẳn là không quá khó hiểu.
Ở khía cạnh này vẫn biết ơn anh vì ít ra, anh ấy vẫn đối xử tốt với vợ con, vẫn trách nhiệm và vẫn xem tôi là số 1 đó thôi. Điều ấy làm cho tôi nhìn nhận lại bản thân, để từ đó mà biết mình đúng và sai ở chỗ nào.
Viết ra những điều ấy, đơn giản chỉ vậy thôi, thì tôi đã thấy sự hiện diện của anh trong cuộc sống có ý nghĩa biết bao. Hóa ra, từ trước tới nay tôi lại là người thích phê phán và chính vì thế nên cảm thấy khó chịu về anh bởi dường như chỉ nhìn thấy cái sự khó tính, cái mặt tiêu cực ở anh mà thôi.
Kể từ khi học được cách biết ơn này, ấy chính là lúc bản thân được cảm hóa. Kết quả là mỗi ngày tôi bớt dần sự ác cảm với họ. Rồi đến một ngày, cảm xúc tích cực tăng dần, tình thương trở nên mạnh mẽ, rồi đến một ngày trở nên biết bao dung hơn, sống thiện hơn và cũng bình an hơn từ ấy.
Nhận ra một điều, rằng một tâm hồn lương thiện là tâm hồn luôn cảm thấy biết ơn đối với những điều tốt đẹp và những điều chưa tốt đẹp. Đó là khi nhìn thấy điều tốt đẹp trong thứ mà người khác chỉ nhìn vào xấu xa.
Từ đó, tình cảm vợ chồng đột nhiên trở nên thân thiết một cách tự nhiên mà chính bản thân cả hai đều không hay. Chỉ biết rằng, mỗi lúc bây giờ chúng tôi đều muốn làm mọi việc cùng nhau, đi du lịch cùng nhau, nấu cơm cùng trò chuyện, cùng ngôi trong nhà thủ thỉ vu vơ chuyện chiến sự… Đối với khuyết điểm lúc trước của bạn đời gần như giờ đây không bị khó chịu hay ấm ức nữa mà cảm thông hơn.
Không nên chần chừ sự bày tỏ lòng biết ơn. Bởi biết đâu ngày mai sẽ ra sao. Biết đâu ngày mai một ai đó tôi muốn cảm ơn anh nhưng họ lại rời xa mãi mãi. Hoặc ngày mai, tôi không còn trên cõi đời này hoặc một bất ngờ nào đó ngoài tầm kiểm soát. Ân hận khi ấy có ích gì?